Người Nhãn

(Truyện hư cấu, có thật 100%).

Cho đến khi dân Chợ Hai Trăm dựng sạp làm đám ma cho Người Nhãn, ai nấy mới tá hỏa không biết tên thật của hắn là gì, bao nhiêu tuổi, cũng không ai biết gia đình quê quán ở đâu. Cả đám người xúm lại, đứng ngồi xớ rớ bên cái hòm còn sực mùi vẹc-ni đặt chình ình giữa con đường xi măng nối Chợ Hai Trăm với Nhà Thờ, bàn tán không ra bàn tán, than khóc không ra than khóc. Trưa Sài Gòn tháng tư nắng như tát vô mặt.

Thằng Tô Hùng hỏi mà như nói, cái mỏ nó chu chu, mắt nó sáng lên giống như đánh bài cào được chín nút, hay là nó tuổi con chó? Tự lần nào rủ nó đi nhậu thịt cầy nó toàn đéo đi, nói kị thịt chó. Thằng Mặt Mốt nói đụ má mày đéo nói đéo ai biết mày ngu đâu Tô Hùng, nó đéo ăn thịt chó thì có liên quan gì đến tuổi của nó? Mày ngu thì ngu vừa vừa thôi, chừa chỗ cho quan chức nó ngu với. Thằng Tô Hùng nóng mặt, chửi đụ má thì thấy sao tao nói vậy, mày làm con cặc gì mà chửi tao? Thằng Tô Hùng hất hàm nhìn thằng Mặt Mốt, mắt nó long lên. Sáng giờ nó đã sôi máu trong người khi nghe tin thằng Nhãn chết, giờ chỉ cần thằng Mặt Mốt cương lại là nó cho đi bác sĩ Cường luôn. Thằng Mặt Mốt cũng không vừa gì, cũng hất hàm, nhưng ngặt nỗi nó bị lé, nên cương với thằng Tô Hùng mà mắt nó lại chĩa về hướng cái hòm. Thằng Mặt Mốt hay tưởng nó ngon vì mỗi lần nó cương lên là ai cũng ngán, nhưng nó không biết là người ta không biết nó đang cương!

Út Chót, mày quen với nó lâu vậy nó có nói nó nhiêu tuổi không? Con Út Chót (nghe tên vậy chứ nó không phải út, sau nó còn hai đứa em, Út Nữa và Út Ráng) đang ngồi khóc thu lu, hai con mắt sưng húp, nghe Bảy Búa hỏi thì càng khóc lớn hơn, nói em không biết em hỏi hoài mà ảnh không có nói. Có lần đi coi bói ở Miểu Bà Cố, ông thầy vừa hỏi nhiêu tuổi ảnh đứng dậy đi về luôn. Đụ má, hay là nó cũng đéo biết nó nhiêu tuổi? Bảy Búa vừa rít thuốc vừa nhai nhai cái đầu lọc. Chắc không phải đâu anh Bảy, thằng Thái dúi nói. Em nghĩ nhiều khi ảnh đéo muốn nhắc đến tên tuổi vì buồn thôi. Có lần ảnh chở em đi học, ảnh nói nhìn mày đi học mà tao thấy nhớ nhà. Ảnh nói tao kể mày đừng kể ai nghe, tao cũng có gia đình ba má đàng hoàng, ba tao làm lớn lắm, nhưng ổng ép tao học ngành Xây Dựng Tiệc Tùng để nối nghiệp ổng, tao đéo chịu mới bỏ nhà đi, chớ hồi đó tao cũng học trò như mày.

Tự dưng cả đám im phăng phắc, không ai nói gì nữa, con Út Chót cũng nín khóc. Đối với dân đầu đường xó chợ, nhắc đến mấy chữ ba má gia đình là lòng chùng xuống. Đứa nhớ nhà buồn đã đành, đứa chưa từng có nhà cũng buồn buồn tuổi tuổi. Già dặn như Bảy Búa mà còn thấy trống rỗng. Không như Người Nhãn, Bảy Búa sinh ra ở đây trong một gia đình có truyền thống đâm chém. Ba của Bảy hồi còn sống cũng là dân anh chị có máu mặt và cũng nhiều lần mặt đầy máu. Nghe nói ổng rớt trong một trận sống mái với đám giang hồ ở khu Hai Mươi Thước tranh giành quyền bảo kê mấy cái trường gà ở Đỗ Thành Nhơn. Từ ngày ổng chết, bà mẹ bỏ đi mất biệt, đám anh chị cũng tứ tán khắp nơi, đứa ở tù, đứa làm đĩ. Chỉ còn mỗi thằng Bảy, vừa làm anh, vừa làm chị, vừa làm ba, vừa làm mẹ cho ba đứa em. Năm đó Bảy Búa mới mười bốn tuổi. Buổi sáng Bảy mài dao mài kéo cho mấy bà đi chợ, buổi chiều tranh thủ đi làm nhân viên tín dụng, tức là đòi nợ mướn. Nợ tiền, nợ tình, nợ máu, nợ nào Bảy Búa cũng đòi được, đến giờ cũng đã có hai mươi năm kinh nghiệm.

Người Nhãn cặp với con Út Chót, Bảy Búa coi nó như em ruột. Hồi chiều lên phường nhận xác Người Nhãn, phải kiềm chế lắm Bảy Búa mới không khóc, nhưng bây giờ ngồi đây tự dưng sóng mũi cứ cay cay. Bất giác thằng Bảy chửi, giọng nghẹn lại. Đụ má thằng quỷ, nói nó hoài mà nó đéo nghe. Cứ dạ dạ anh Bảy an tâm rồi đâu lại vô đó. Đâu phải tụi nó nói gì mình cũng nghe, đâu phải nó kêu đánh ai là mình đánh người đó, tụi nó làm chèo chứ đâu phải là ông nội mình đâu mà nó kêu đi chết cũng đi. Út Chót nãy giờ im, nghe Bảy Búa nói xong khóc nức nở. Thôi anh Bảy, thôi Út, nó chết thì cũng chết rồi, bây giờ mình lo đám ma cho xong, rồi đụ má thằng nào con nào nợ nần ra sao mai mốt mình tính sổ một lượt. Không nhớ là đứa nào nói, hình như là Thái dúi.

---

Mảnh sân xi-măng nằm lọt thỏm giữa một bên là Nhà Thờ một bên là Trường Học này đã chứng kiến bao nhiêu đám ma của dân xóm chợ. Chết vì đâm chém có, chết vì xì-ke có, chết vì si-đa có, chết vì bị công an rượt lội xuống sông chết đuối có. Đủ mọi kiểu chết, chỉ không có chết già. Một thằng nhóc nào đó đã sơn lên bên hông nhà thờ ba chữ Nhà Tang Lễ màu hồng, nhìn thoạt qua cứ tưởng Lễ Tân Hôn.

Đặt giữa sân là cái hòm màu đỏ đục, to oạch. Thằng Nhãn cao gần một mét tám, đây là cái duy nhất ở trại hòm Bảy Lộc vừa với khổ của nó. Đặt trên cái hòm là hình của thằng Nhãn cắt ra từ một tấm hình selfie với Út Chót. Bên dưới là hai chữ Người Nhãn, hưởng dương 25 tuổi -- rốt cuộc tuổi con chó như thằng Tô Hùng nói là có vẻ hợp lý nhất trong số các giả thuyết.

Một con mèo đen nhảy từ hàng rào Nhà Thờ xuống cái hòm, trượt chân té xuống đường, quay lại gào gào mấy cái vào thành hòm, xong rồi uể oải đi tiếp.

Trời đã sụp tối, chợ đã vãn, pêđê đã đến, đám ma chuẩn bị nổi nhạc sóng.

---

Tuổi của Người Nhãn còn có thể đoán, nhưng tên thật thì chịu. Ai cũng biết Người Nhãn không phải là tên cúng cơm mà chỉ là tên anh em giang hồ đặt cho hắn, mà tên giang hồ thì đâu có ăn nhập gì với tên cúng cơm đâu. Như thằng Tô Hùng nghe tên oai phong là thế nhưng kỳ thật tên của nó là Tùng. Tô Hùng Tùng hô, hiểu chưa. Trớ trêu tình đời, thằng Tùng không hô, trong nhà chỉ có ba nó hô, nhưng không hiểu sao nó bị chết tên từ nhỏ. Sau này lớn lên ra đường đi cua gái kêu Tùng hô nó mắc cỡ, nên anh em giang hồ mới nghĩ ra cái tên Tô Hùng cho nó sang. Hay như thằng Mặt Mốt có cái tên nghe lạ như vậy vì nó bị lé, chỉ còn một mắt. Một Mắt Mặt Mốt. Ai sống ở đây đều nhớ lần họ Trịnh đến chợ Hai Trăm uống nước mía ăn phá lấu, gặp Mặt Mốt vô mời vé số, ổng nói anh không mua nhưng sẽ giúp em bán, rồi vác cây đàn ghita thùng huyền thoại ra ca say sưa còn hai con mắt khóc người một con, còn hai con mắt một con khóc người, từng tưng tưng tứng tứng từng từng tưng, từng tưng tưng tứng từng tưng tứng từng. Dân tình bu lại coi đông như ruồi bu cứt. Thằng Mặt Mốt hôm đó xoay vốn bán được ba vòng vé số, về nhà nộp cho má nó một vòng, bỏ túi hai vòng làm vốn đánh bài.

Nguồn gốc cái tên Người Nhãn không hào hùng bi tráng mà cũng không văn thơ lai láng. Người Nhãn chết tên vì trên người hắn xâm đầy nhãn. Không như mấy khứa đua xe công thức một, Người Nhãn không chỉ dán nhãn trên quần trên áo trên nón mà hắn còn xâm đầy lên hai gò má, xâm tràn xuống nách, xâm vòng qua háng, xâm luôn vô bộ hạ, xâm dày đến nỗi lông mọc không nổi. Ở ngoài đường suốt ngày nhưng trời phú cho thằng Nhãn nước da trắng hồng như con gái, thành ra nếu nó cởi truồng nhìn không kỹ cứ tưởng đang mặc pijama chó đốm. Xâm mình ở Tôn Đản không thiếu, nhưng xâm kín mít, từ đầu đến đít như thằng Nhãn thì chưa có ai. Mới đầu người ta đồn Người Nhãn ở tù lâu năm, bị đem ra thử mực nhiều quá nên mới ra nông nỗi. Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, giới giang hồ và cả giới cầm đồ biết đó không phải là sự thật. Nhãn là do Người Nhãn tự tay chọn và xăm. Tiền ăn có khi không đủ, nhưng Người Nhãn sẵn sàng cầm đồ để có tiền xăm mình.

Dân ở đây ai cũng nhớ cái ngày Người Nhãn xăm ba chữ Chợ Hai Trăm giữa nách -- nghe nói phải xăm cả mấy ngày mới xong vì nhột quá -- rồi nẹt pô chiếc 67 xoáy nòng giữa chợ, dõng dạc tuyên bố bằng giọng Bắc Kỳ Hố Nai, tôi, Người Nhãn, xin tuyên bố, kể từ giờ phút này, lấy Chợ Hai Trăm làm nhà, lấy dân Chợ Hai Trăm làm anh chị em. Đụ má thằng nào con nào muốn đụng đến cọng lông nách dân Chợ Hai Trăm bước qua nách tao trước! Nói được làm được, từ đó trở đi hễ ai ở Chợ Hai Trăm có cớ sự gì, từ đánh ghen cho đến đòi hụi chết hay bị chó cắn mà chủ không chịu đền tiền thuốc men, cứ kêu Người Nhãn thì dẫu nửa đêm đang húp lẩu hắn cũng bỏ giữa chừng vác hàng và háng đi liền.

Mới đầu ai cũng nghĩ thằng này muốn lấy số má giang hồ, nhưng dần dần dân xóm chợ mới hiểu Người Nhãn sống rất có nguyên tắc: đã xăm nhãn lên người rồi thì chuyện của cái nhãn là chuyện của hắn. Đơn cử như Người Nhãn thích uống bia 333, hắn xâm luôn 3 số 3 lên ngay giữa cổ, để lúc nào cũng như đang uống bia 333. Thế rồi có lần đang nhậu ốc trong hẻm Hai Bốn Ba, nghe bàn bên cạnh khen bia Heineken ngon, chê bia 333 đắng quá, Người Nhãn nhào sang lấy vỏ chai gõ đầu từng thằng cho đến khi không còn phân biệt được đâu là máu đâu là bia nữa mới quay về nhậu tiếp. Hay như Người Nhãn thích hút thuốc Jet, nên xăm luôn chữ Jet dọc theo ngón giữa bàn tay phải, để lúc nào cũng có thuốc hút. Rồi có lần đi mua thuốc, nghe thằng bán thuốc nói Jet hút khét lắm, không có ngon, anh mua con mèo đi, hút ngon hơn, Người Nhãn đè thằng nhỏ xuống lấy tàn thuốc dụi hai phát vô ngực, thế là từ đó thằng nhóc có tên là Bú Vốn, tức Bốn Vú.

Trong đám ma này nhiều người cũng đã nhắc lại chuyện Người Nhãn một tay lái xe một tay kéo lê cây hàng đen thui xẹt lửa rẹt rẹt, chạy rà rà vô hẻm Một Bốn Tám, đòi lại tiền cho thằng Hiếu điếm qua đó đánh bài bị quỵt. Đụ má thằng nào quỵt tiền em tao rồi còn đánh nó ra đây tao hỏi thăm chút. Hẻm Một Bốn Tám này không những hiền lành mà còn là nhà của Năm Cam. Mấy sòng bài cũng là của ổng, làm ăn kinh doanh nhỏ, sống qua ngày thôi. Thợ thuyền khắp nơi đến kiếm sống, không hiếm, chỉ có điều phải đăng ký trước với chú Năm. Hợp đồng đơn giản, lỗ thợ chịu, lời thì chia cho chú Năm năm mươi năm mươi, chưa kể tiền xâu. Thợ đến thì phải tự dẫn theo gà, chứ không thể khơi khơi đến ăn gà của mấy thằng khác.

Với một thằng thợ hai mươi lăm tuổi đời mười chín năm tuổi bịp như Hiếu điếm thì đương nhiên nó đã đăng ký từ lâu rồi. Nhưng thằng Hiếu điếm không điếm nó chịu không nổi, nên nó nghĩ ra một cách điếm mà không điếm. Nó dẫn theo gà, nhưng gà của nó cũng là thợ. Vài ba bữa đầu gà của nó thua xiển niển, nhưng hôm nay gà của nó thắng lớn, thắng hết tiền trên sòng và cả tiền của mấy thằng thợ khác. Đương nhiên trò mèo này không thể lọt qua mắt của chú Năm, nên hai thằng bị vạch mặt tại chỗ, tịch thu sạch tiền, dợt cho một trận nhừ tử. Thằng Hiếu điếm ôm đầu máu chạy về chợ, gặp Người Nhãn nói anh Nhãn giúp em đòi lại công bằng. Đương nhiên nó không kể cho Người Nhãn nghe chuyện nó điếm thúi, nó chỉ kể nó bị quỵt tiền, vừa nghe đến đó Người Nhãn đã phi xe đi ngay.

Người Nhãn chửi vài câu thì đã thấy Năm Cam giơ giơ tay đi từ trong nhà ra, ý chừng nói khoan khoan, đợi qua ra qua nói chuyện phải quấy, chứ đừng có chửi um lên nữa, nghe nhức đầu quá. Thấy ông trùm đến đứng khá gần, Người Nhãn tự dưng nghĩ bây giờ mà hắn vung tay chém một phát chắc ông già này xuống lổ luôn, tới đâu thì tới. Ý nghĩ đó làm cho hắn thấy phấn khích nhưng cũng rờn rợn. Hắn thôi chửi, đổi giọng, nói chú Năm sao để mấy thằng nhỏ ăn hiếp thằng em của con. Nó đến đây chơi sòng phẳng, sao lại giật tiền rồi còn quýnh nó, chú xử giùm con đi. Năm Cam tiến lại gần hơn, làm như già rồi nhìn không kỹ, rồi mới nói trời ơi nãy giờ chú tưởng ai ai dè là con hả Nhãn. Chú đang tính đi qua bên chợ nói chuyện rồi đó chớ, tụi nhỏ ở nhà nó làm bậy quá. Ai chứ thằng Hiếu chú coi nó như con cháu trong nhà, nó qua đây chơi hà rầm, trước giờ có chuyện gì đâu. Tại mấy thằng lính mới không biết nên làm bậy. Chuyện hiểu lầm thôi con, không có gì đâu. Chú để sẵn tiền trên bàn rồi, mai thằng Hiếu cứ qua lấy. Còn giờ vô lai rai với chú chút được không? Con dắt xe để sát bên kia tường kìa, không mất đâu, họ nói sao chứ chú ở đây thấy an ninh lắm.

Người Nhãn nghe nói bùi tai, mũi phỏng lên, có cảm giác như mọi cặp mắt trong cả vũ trụ đang nhìn hắn ngưỡng mộ, vì đâu phải ai cũng được Năm Cam mời uống bia. Lòng lâng lâng, hắn tắt máy, vắt hàng trên yên trước, xuống xe dắt bộ được hai bước thì bất thình lình phía sau loáng thoáng bóng người. Phản xạ sinh tồn, Người Nhãn ngồi thụp xuống, chụp cây hàng rồi lăn luôn một vòng, đảo mắt nhìn lại thì thấy Năm Cam đã vô nhà, đóng cửa lại, đang nhìn từ cửa sổ ra, còn trước mặt là bốn thằng choai choai mỗi thằng hai cây hàng sáng choang. Như nhiều huyền thoại trong giang hồ, chuyện xảy ra sau đó có rất nhiều dị bản. Có người nói Người Nhãn một mình tả xung hữu đột hạ hết đám choai choai xong rồi còn đứng đái trước nhà Năm Cam. Nhưng cũng có người nói Người Nhãn bị chém mấy nhát, may sao chạy thoát ra khỏi hẻm. Cũng có người nói Người Nhãn gục tại chỗ, cũng may có người gọi cứu thương đến kịp nên hắn mới sống. Nhưng sự thật mà ai cũng biết là kể từ hôm đó Nhãn và Cam đã trở thành đôi bạn cùng hận.

Người Nhãn chết cũng vào tay Năm Cam, ai cũng tin là vậy cho đến khi Năm Cam một mình đến đi đám ma.

---

Ổng nói với tao là thằng Nhãn không phải do đàn em ổng xử. Đụ má tao đéo tin nhưng mà ổng giải thích tao nghe cũng có lý. Nếu nó bị đâm ở Phi Thuyền đông đúc vậy phải có người chứng kiến chớ? Rồi bị đâm lủng phổi vậy sao mà nó lếch về chỗ bọn chèo được. Mà lếch về đâu không lếch, lại lếch về đó? Ổng nói thằng Nhãn chết tao chẳng lợi lộc gì, nó chẳng làm ăn cạnh tranh gì với tao, nhưng nó chết thì mấy ổng sẽ ngủ yên, bao nhiêu chuyện tày trời mấy ổng nhờ nó làm mang danh mấy cái nhãn quần què nó xâm lên người sẽ được giữ kín mãi mãi.

Tao chỉ nói vậy thôi, tụi bây suy nghĩ đi.

Post a Comment

Previous Post Next Post

Labels Max-Results No.

Boxed(True/False)