Hồ Tahoe, nhìn từ một đỉnh núi nào đó ở Heavenly |
Mùa đông ở đây cuối tuần không đi trượt tuyết cũng không biết làm gì khác. Trời tối sớm và lạnh, về nhà chỉ muốn rú ở trong nhà. Đọc sách riết cũng chán, may là còn có món này để giải trí.
Con nít ở đây trượt tuyết từ 4-5 tuổi, đến tầm 10 tuổi là coi như đã rành sáu câu. Còn dân nhiệt đới gió mùa như tôi, hăm mấy mới bắt đầu tập, không có năng khiếu, học mãi không vô. Định bỏ cuộc rồi ai dè có "thần đồng" chỉ cho vài chiêu, thế là ghiền.
Trượt tuyết khác với tất cả các món thể thao mà tôi từng chơi. Trước hết là mắc mỏ, đồ đạc sắm đủ cũng cả ngàn Obama. Đủ thứ món: giày, ski, pole, mắt kiếng, nón bảo hiểm, găng tay, quần áo ấm đặc biệt chống thấm, v.v. Giày với ski là hai thứ mắc nhất, nhưng cũng là hai thứ quan trọng nhất cần phải đầu tư nếu muốn đi lâu dài. Được cái đồ bền, một lần sắm có thể đi năm bảy mùa, sau đó còn có thể bán lại gỡ được chút vốn.
Bộ tam sên: boot, ski và pole |
Có đồ rồi, cứ xem dự báo thời tiết là đi thôi. Từ nhà tôi chạy xe cỡ hơn 3 tiếng là đến chỗ hồ Tahoe, nơi có nhiều khu trượt tuyết tốt. Àh còn phải mua vé. Mấy năm đầu chưa biết có đi được không, tôi toàn mua vé lẻ, rốt cuộc tốn còn nhiều tiền hơn mua vé nguyên mùa. Vé nguyên mùa (season pass) được bán từ mấy tháng trước. Giá cả cũng tùy loại, nhưng nếu muốn đi được chỗ ngon thì cũng phải 400-500 Obama.
Mò lên được tới nơi, mang được giày vô, vác cái ski ra đến lift, nhiều lúc mệt muốn xỉu. Giày nhìn vậy, chứ mỗi chiếc cũng nặng cả kg, mang vô rồi đi lại mệt mỏi, chân cẳng tê hết. Nhưng khó nhất là lúc xỏ giày vô chân. Đôi của tôi hiện giờ mang vô dễ, nhưng mà lần nào cũng đổ mồ hôi hột với nó. Hồi xưa đi mướn giày, có khi phải mất cả nửa tiếng mới mang được. Có lúc ngày hôm trước mang được, hôm sau chẳng hiểu sao chẳng mang vừa nữa, thế là phải đi mướn đôi khác.
Xong rồi té. Tôi té không biết bao nhiêu lần. Té kiểu nào cũng có. Té rách cả quần. Có lúc còn té xém rớt xuống hồ nước. Té mà nản luôn. Nhiều lúc đứng trên núi, tự hỏi sao mình ngu quá, bỏ tiên ra để tự hành hạ bản thân như vầy, leo lên đây chi, giờ xuống làm sao. Nhưng mà xuống được tới nơi lại leo lên đi tiếp. Người ta nói là ngu mà lì.
Ski dễ đi, nhưng mà khó thạo. Tôi có thể đi không té từ mấy năm nay rồi, nhưng mà vẫn chưa thạo, kỹ thuật vẫn chưa tốt, mặc dù cũng đã đi học trường lớp này nọ. Chắc chưa đủ 10 ngàn giờ? Nhìn người ta đi thấy dễ lắm, nhưng lúc bước lên rồi mới thấy ngán. Dốc nhìn vậy chứ tốc độ có thể lên đến 70-80km/h hoặc hơn. Dễ mất bình tĩnh, run chân không điều khiển được ski.
Mò lên được tới nơi, mang được giày vô, vác cái ski ra đến lift, nhiều lúc mệt muốn xỉu. Giày nhìn vậy, chứ mỗi chiếc cũng nặng cả kg, mang vô rồi đi lại mệt mỏi, chân cẳng tê hết. Nhưng khó nhất là lúc xỏ giày vô chân. Đôi của tôi hiện giờ mang vô dễ, nhưng mà lần nào cũng đổ mồ hôi hột với nó. Hồi xưa đi mướn giày, có khi phải mất cả nửa tiếng mới mang được. Có lúc ngày hôm trước mang được, hôm sau chẳng hiểu sao chẳng mang vừa nữa, thế là phải đi mướn đôi khác.
Xong rồi té. Tôi té không biết bao nhiêu lần. Té kiểu nào cũng có. Té rách cả quần. Có lúc còn té xém rớt xuống hồ nước. Té mà nản luôn. Nhiều lúc đứng trên núi, tự hỏi sao mình ngu quá, bỏ tiên ra để tự hành hạ bản thân như vầy, leo lên đây chi, giờ xuống làm sao. Nhưng mà xuống được tới nơi lại leo lên đi tiếp. Người ta nói là ngu mà lì.
Ski dễ đi, nhưng mà khó thạo. Tôi có thể đi không té từ mấy năm nay rồi, nhưng mà vẫn chưa thạo, kỹ thuật vẫn chưa tốt, mặc dù cũng đã đi học trường lớp này nọ. Chắc chưa đủ 10 ngàn giờ? Nhìn người ta đi thấy dễ lắm, nhưng lúc bước lên rồi mới thấy ngán. Dốc nhìn vậy chứ tốc độ có thể lên đến 70-80km/h hoặc hơn. Dễ mất bình tĩnh, run chân không điều khiển được ski.
Cảnh đẹp người cũng đẹp |
Được cái ski resort nào cũng đẹp, cảnh nào cũng như lấy từ bưu thiếp ra. Lên núi rồi là đầu ốc tự dưng rỗng tuếch, chỉ còn biết mỗi trượt và trượt thật nhanh. Người nóng dần lên, mồ hôi túa ra, lướt băng băng qua các đỉnh đèo, tuyết bay mịt mù sau lưng, sướng không gì tả được.